Không Để Em Rời Xa

Chương 26: Ngoại truyện : động lòng



Hạ Quân Vỹ bước vào cửa, tất cả ngôi biệt thự đều tất đèn, người giúp việc cùng đã đi nghỉ...Nhưng từ ba tháng nay, sảnh dưới luôn sáng đèn, có một người vẫn ngồi đó chờ anh về...Tần Lam thấy anh về..trên khuôn mặt xinh đẹp đã hồng hào có da có thịt hơn lúc trước, mỉm cười ngây ngô, một chút ngại ngùng nhìn anh..giọng cô nhẹ nhàng lại ngọt ngào như đánh bay cả cái lạnh lẽo, cô đơn tĩnh mịch trong đêm..

-" Anh về rồi..anh ăn tối chưa...tôi dọn cơm cho anh nhé "

Cô đứng đó, dáng người mãnh khảnh, nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng mịn, đôi mắt to tròn nhìn anh chờ đợi..

Đúng là anh là người gây ra tai nạn cho cô, nhưng chính cô là người đã đâm vào xe anh tuy vậy anh cũng không chối bỏ trách nhiệm....Đưa cô vào bệnh viện, trả tất cả chi phí, chăm sóc cô đến ngày cô khỏe lại..Ai ngờ đâu khi tỉnh lại cô chẳng nhớ gì..anh thuộc tuýp người chẳng thích vướn víu vào những chuyện phiền phức..Cô không nhớ lại hay không? thì có liên quan gì đến anh..Anh đã làm những điều cần làm....Đến ngày xuất viện ma xui quỷ khiến thế nào không biết, anh lại đến...Sau khi lo thủ tục xuất viện cho cô, nhìn cô ngồi trên giường, khuôn mặt xanh xao,mái tóc dài xõa hai bên vai trông vừa nhu nhược lại yếu ớt...cô im lặng chỉ dùng ánh mắt to tròn nhìn anh...

-" Cô tự lo cho mình đi "

Nói rồi anh bỏ lại cô ngồi đó quay lưng mà đi..Nhưng khi ngồi vào xe, cảm giác buồn bực cứ lâng lâng trong lòng, khiến anh phiền chán...Hình ảnh bộ dáng nhu nhược của cô ngồi trên giường, ánh mắt nhìn đầy tội nghiệp...lặp đi lặp lại trong đầu...Anh không phải là người bao đồng cũng không phải người mê sắc đẹp, gái đẹp nếu muốn dạng nào anh không có,anh biết cô xinh đẹp, một vẻ đẹp yếu đuối nhu nhược nhìn vào khiến đàn ông chỉ muốn giang tay bảo vệ...Cô giống mẹ anh, cũng vẻ đẹp dịu dàng, yếu ớt như vậy...

Lí trí không thắng nỗi cảm xúc...Khi Hạ Quân Vỹ quay lại...lúc này Tần Lam vẫn ngồi đúng như tư thế lúc đầu...ánh mắt vẫn nhìn vô hồn ra cửa như chờ đợi gì đó, mắt đỏ hoe nhìn thôi anh cũng biết cô mới khóc...

-" Cô khóc gì chứ..Đi theo tôi"

Tần Lam mừng rỡ, trên người cô mặc chiếc quần jean và áo sơ mi trắng cũ nát..Hạ Quân Vỹ liếc nhìn cô sau đó giả đò không quan tâm chân dài bỏ đi, chỉ thấy dù quần áo cũ nát mặc trên người cô, cô vẫn xinh đẹp đến vậy..Anh lắc lắc đầu khó hiểu, đầu óc mình hôm nay có vấn đề hay sao, lại muốn cô đi theo anh còn thích ngắm nhìn người con gái xa lạ này như vậy..Chỉ thấy không nỡ bỏ mặc cô lại..Bị cảm xúc chi phối Hạ Quân Vỹ càng thấy buồn bực? đi càng nhanh hơn..Khi nào anh trở nên bao đồng đến ngớ ngẩng không thể tin được thế này?Tần Lam khịt khịt cái mũi hồng hồng, khuôn mặt không giấu nỗi vui mừng, lon ton chạy theo phía sau anh...Tuy cô hơi sợ khuôn mặt lạnh nhạt của anh nhưng lại rất yên tâm bên cạnh anh., chỉ biết là rất an toàn và tin tưởng anh sẽ không làm hại cô...Từ ngày đó, cô được anh cho ở lại trong căn biệt thự này...Tuy anh hơi lạnh lùng lời nói cũng lạnh nhạt nhưng anh đối xử rất tốt với cô, cô muốn phụ giúp làm việc nhà để xem như trả ơn cho anh...nhưng điều đó đã làm anh nổi giận..nên cô chỉ còn yên phận, việc duy nhất cô có thể làm là ngồi chờ anh mỗi đêm, khi anh đói lấy cơm cho anh, khi anh say rượu sẽ giúp anh pha ly trà giải rượu..

Tần Lam thấy Hạ Quân Vỹ cau mày đứng đó nhìn cô đăm đăm không có ý định lên tiếng..Hai tay nắm chặt vạt áo, e ngại đứng nhìn anh, không lẽ cô đã chọc giận anh nữa rồi...

Nhìn ánh mắt sợ sệt của cô làm Hạ Quân Vỹ cảm thấy tội nghiệp, một chút gì đó đáng yêu..Cả mấy tháng nay đã quen với sự tồn tại của cô..Anh cảm thấy mình điên rồi..Dù đi tiệc tùng hay có hẹn anh chỉ muốn mau chóng về sớm để nhìn người con gái này, lúc nào cũng một bộ dáng dịu dàng nở nụ cười ngọt ngào chờ anh trở về sau mỗi ngày quay cuồng với công việc...

-" Tôi ăn rồi..cô đi ngủ đi "

Nói rồi anh đi ngang qua cô...Tần Lam gật đầu, lúc anh đi ngang qua cô, cô ngửi được người anh nồng nặc mùi rượu, nhìn anh khuất bóng ở cầu thang...Tần Lam chạy nhanh vào bếp pha cho anh một ly trà giải rượu...

Tần Lam gõ cửa...không thấy ai trả lời...cánh cửa được khép hờ bật ra, nhìn vào khe cửa cô thấy anh đang nằm trên giường...Đắng đo suy nghĩ không biết có nên vào hay không, hình như hôm nay anh uống rất nhiều...Tần Lam đẩy cánh cửa đi vào, thấy anh vẫn còn mặc quần áo đi làm, giày vẫn chưa cởi, giống như anh đã ngủ say...

-" Anh còn thức không...tôi đem trà giải rượu cho anh..."

-" (.........)

Không nghe anh trả lời...Tần Lam khom người xuống cởi giày giúp anh...mắt thấy anh vẫn còn mặc áo sơ mi đeo cà vạt, cô khom người tháo chiếc cavat giúp anh dễ chịu hơn...Vừa tháo xong cô định đứng lên, thì người đang nhắm mắt lúc giờ bỗng nhiên mở ra...Lúc này khoảng cách hai người rất gần, Tần Lam hốt hoảng muốn đứng lên nhưng Hạ Quân Vỹ bất ngờ ghì chặt vòng eo cô,xoay người đặt cô dưới thân...khuôn mặt anh kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô...

-" Vào phòng đàn ông khi say rượu buổi tối rất nguy hiểm..em không biết sao?"

Anh nào ngủ..khi nghe tiếng gõ cửa, anh đã biết là cô rồi..Mỗi lần anh say rượu dù trễ cách mấy cô cũng sẽ pha trà cho anh uống...Căn nhà lạnh giá ba tháng nay nhờ có cô anh bỗng thấy ấm áp hơn bao giờ..dù anh vẫn hờ hững với cô vì anh đang trốn tránh, anh không cho phép mình động lòng với cô....Anh sợ...sợ sự chia ly, cô đang mất kí ức anh không muốn mình đắm chìm vào tình cảm khó hiểu này để rồi một ngày nào đó khi cô tìm lại được trí nhớ cô lại rời bỏ anh mà đi..Càng sâu nặng sẽ càng đau lòng...Nỗi ám ảnh tuổi thơ khiến anh suy nghĩ chỉ muốn sống một mình...không tình thân không tình yêu, không cần luyến tiếc hay đau lòng, quan tâm hay yêu thương một ai, không muốn vướn bận tâm tư tình cảm cho một người nào đó...Nhưng cô không cần làm gì cứ nhẹ nhàng, từng cử chỉ, ánh mắt, nụ cười sự dè dặt sự cẩn trọng,ăn mòn ý chí anh từng ngày, khiến anh muốn yêu thương muốn được bảo vệ che chở cho cô..Anh lưu luyến cảm giác ấm áp bên cạnh cô...Dù biết hôm nay bị chất cồn kích thích...nhưng anh biết mình vẫn còn tỉnh táo..khi cô đến gần anh, mùi hương thiếu nữ bay xộc vào mũi...Là mùi hương cơ thể cô, dịu nhẹ làm người khác cảm thấy thư thái dễ chịu, trái tim như ai lấy tay cào vào...anh biết mình đã động lòng vậy hãy để mỗi thứ tự nhiên, không cần gò bó bản thân vì anh hiểu mình cũng không làm được..

Tần Lam ngây người bị anh ôm vào lòng, cả cơ thể căn cứng đến hít thở mạnh cũng không dám..

-" Tôi...tôi chỉ muốn đem trà giải rượu cho anh mà...mà thôi "

giọng cô lấp bấp khó khăn mới nói trọn câu...

-" Vậy sao em còn cởi đồ tôi "

Khuôn mặt đẹp trai ngày càng dí sát vào cô..đôi môi mỏng như có như không ma sát nhè nhẹ trên mặt cô...Tần Lam quýnh lên...

-" Tôi...sợ anh không thỏa mái nên...muốn cởi cà vạt giúp anh..thôi...tôi.."

-" Em rõ ràng đang quyến rũ tôi..."

-" Tôi...không có..tôi...chỉ....muốn.."

Tần Lam giọng nức nở sợ đến mức muốn bật khóc, rõ ràng cô chỉ có ý tốt giúp đỡ anh..sao anh có thể nghĩ oan cho cô như vậy...

-" Vậy em đã quyến rũ tôi thành công rồi..."

Ông nói gà bà nói vịt là đây mà...Tần Lam mở tròn mắt...anh rõ ràng không hiểu những gì cô nói hay không?

-" Tôi...thật sự...ừm..."

Chưa nói hết câu đã bị anh phong bế miệng lại....Tần Lam ngẩn ngơ chớp chớp đôi mắt to tròn bất lực nhìn mình bị cưỡng hôn...Hạ Quân Vỹ say mê mút mát cái miệng nhỏ, bàn tay đặt sau ót ép cô ngửa đầu lên để anh có thể hôn sâu hơn.....Sau khi định thần được sự thân mật giữa anh và cô Tần Lam bắt đầu giãy dụa, bàn tay nhỏ nhắn đẩy bờ vai anh ra...Hạ Quân Vỹ không cần dùng sức cũng có thể nắm chặt hai tay cô giam lên đầu...

-" Là do em...tôi đã cố gắng cách xa em..do em tự dâng mình vào..thì đừng hối hận..."

Lần này anh hôn rất mạnh, mút chặt lưỡi cô, hơi thở anh tràn ngập mùi rượu, cả mũi của cô cũng tràn ngập hơi thở của anh, Tần Lam cảm nhận mình cũng muốn say theo nếu không người cô sao lại nóng, đầu óc thì ong ong...Cô đồng ý rằng mình có cảm giác với anh, thích trộm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, thích chờ đợi anh về..nhưng cô không nghĩ sẽ quyến rũ anh...

-" Tôi...không có..xin anh...đừng như vậy..."

Khó khăn lắm cô mới nghiên đầu tránh được đôi môi anh...

-" Vậy xem như tôi quyến rũ em...tôi thích cảm giác bên cạnh em....."

Bị lời nói của anh làm cho đứng hình, trong bóng tối nhờ anh đèn đường cô thấy được từng đường nét trên khuôn mặt anh..ánh mắt anh nhìn cô như sao sáng như hút cả linh hồn cô vào đấy...Tim bỗng đập rất nhanh...Tần Lam nằm đó ngây dại nhìn anh quên cả giãy dụa...

-" Anh sẽ đối xử tốt với em...."

Cho lời hứa hẹn đầy kiên định, không để cô vó thời gian suy nghĩ, một lần nữa anh lại hôn cô....rất nhẹ nhàng, bàn tay nhanh chóng cởi bộ đồ ngủ làm bằng phi của cô ra...Hai tay Tần Lam bấu chặt ga giường mặc anh tung hoành trên người cô...Cô biết mình nên từ chối nhưng biết sao đây cô thật sự thích cảm giác bên cạnh anh...lưu luyến cảm giác ấm áp hơi thở của người đàn ông này....

Chẳng mấy chốc cả cơ thể hai người không còn một mảnh vải, da thịt quấn lấy nhau...Nhìn thân thể mềm mại trắng mịn dưới thân khiến cả người Hạ Quân Vỹ càng nóng lên...Anh hôn lên từng tất da trên người cô...

-" Ừm..."

Tần Lam khó chịu bật lên tiếng rên rỉ nũng nịu...

Bàn tay như có lửa của Hạ Quân Vỹ xoa khắp người cô, bàn tay chen vào giữa chân tìm kiếm ra vào khiến cả thân thể Tần Lam run rẩy....Đôi chân thon dài mềm yếu vô lực bị nhẹ nhàng tách ra, Hạ Quân Vỹ động thân đem lửa nóng xâm nhập vào nơi non mềm của cô..Cảm giác quá tuyệt vời, khít chặt ấm áp bao quanh khiến anh bật tiếng gầm nhẹ...

-" Á...đau quá..huhu..."

Tần Lam bật khóc nức nở,cái loại đau do thân thể và linh hồn hòa hợp giống như con bướm phải phá kén ra mới hóa thành bướm được thì phải nhất định trải qua cơn đau này.

-" Xin lỗi em...sẽ không đau nữa..ngoan thả lỏng...sẽ không làm đau em nữa"

Anh nhẹ nhàng dụ dỗ..

Anh cố gắng hôn hít khắp khuôn mặt cô, bàn tay xoa nhẹ an ủi cơ thể mỏng manh của cô..Khi chân mày cô thả lỏng là lúc anh chịu hết nổi nhẹ nhàng rút ra đâm vào...

-" Ư....ưm...."

Cảm giác hòa hợp đến lạ lùng, hai người khít khao ôm chặt nhau...hưởng cảm giác đê mê...say đắm mà tình dục mang tới.Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu xuyên vào trong phòng, trên giường có đôi nam nữ dùng tiết tấu nguyên thủy nhất để nói lên tình yêu của họ, qua đêm nay sẽ bước sang trang mới...Hạ Quân Vỹ yêu thương hôn lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở rên rỉ...Chưa bao giờ anh cảm thấy thỏa mãn hạnh phúc như bấy giờ...có cái gì đó đang phá kén trong ngực anh...Anh biết mình xong rồi, bắt đầu đắm chìm vào tình yêu của cô gái nhỏ sẽ không thể nào thoát ra được..Vậy thì cứ cột chặt cô bên mình thôi, dù là lên thiên đường hay là xuống địa ngục...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện