Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1: Tin tức động trời



Khách sạn Yến Đôn, trong căn phòng của tổng thống, một căn phòng tối đen như mực.

” Đau! Đau quá ”

Khương Lam Hân đang mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có vật nhọn nào đó đang xuyên qua thân thể mình.

Cô ấy như này là đang nằm mơ hay sao ? Tại sao thân thể lại đau như vậy ?

Ý thức của cô ấy , tại sao lại như này ? Cô ấy đang nằm mơ hay sao

” Cố nhịn 1 chút, chút nữa sẽ không đau nữa . ” Bên tai truyền đến một giống nói nam trầm mặc, đè nén theo sự thống khổ .

“Hừ!” Khương Lam Hân có chút không thoải mái kêu lên một tiếng.

Trong phòng thực sự rất là yên tĩnh, người đàn ông này không thể nhìn rõ dung mạo của cô gái, nhưng lại cảm thấy được trên cơ thể ấy, sạch sẽ thơm tho đến lạ thường, cùng với những sự đẹp đẽ của cô gái ấy.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, người đàn ông ấy mới dừng lại, hắn nhổ ra một khí đục.

Nhìn vào cô gái đang ngất bên cạnh, đôi mắt hắn tối sầm lại, rơi vào trong bóng tối.

Lúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy.

Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào?

Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm

“Alo, Số phòng cô nói là phòng bao nhiêu vậy , tài liệu để ở chỗ nào ?”

“Phòng 503, được, tôi biết rồi .”

Cô ấy nhớ là, mình tắt điện thoại, thấy mình đang ở trước cửa phòng 511, lúc đang chuẩn bị rời đi.

“AAA! Đèn điện xung quang bỗng dưng tắt , ngay sau đó, cô bị một lực lớn kéo vào phòng.

Hôm nay cô bị ốm, sau khi uống thuốc, có hơi buồn ngủ, lúc đó đầu óc cô không tỉnh táo, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ.

Được nửa ngày sau, Khương Lam Hân mới lấy lại được tinh thần, cảm thấy bên cạnh mình có người, hai mắt cô mở to, cảm giác căn phòng này có chút kì quái.

Trong lòng cô kinh hãi, đột nhiên nhìn cơ thể mình, cô cho dù có ngốc, cũng biết chuyện gì đang xảy ra rồi .

Khương Lam Hân sợ hãi không biết phải làm gì, cả người như đang bị hỏa thiêu vậy, đầu óc dường như trống rỗng.

Chưa ngồi được 1 phút, cô nhanh chóng xuống giường mặc lại quần áo, đều nói chốn hắc ám này có thể che dấu những con người yếu ớt,

Khương Lam Hân giờ phút này toàn thân run rẩy, cô cắn răng chịu đựng, cơn đau kịch liệt này khiến cô trấn định vài phần

Trong bóng tối cô sờ thấy được túi xách của mình, còn điện thoại của cô, hai bên phía điện thoại đặt 2 món đồ, cô cũng không nghĩ nhiều, đều đem toàn bộ đồ bỏ vào trong túi, sau đó lấy tay chống cơ thể lên, nghiêng nghiêng đảo đảo bước ra cửa.

Khương Lam Hân hồn bay phách lạc quay trở về biệt thự ở Giang Thị của Khương Gia.

Sắc trời mù mịt, cô nhìn thấy rõ những vết hôn trên cơ thể mình, đáy lòng sợ hãi không biết phải làm như thế nào.

Cô nhẹ chân nhẹ tay bước vào, đêm hôm qua thật là không chịu nổi, cô không muốn người khác biết.

Vừa mở cửa đi vào, đột nhiên nghe thấy một âm thanh vui mừng từ bên trong truyền tới, tay của Khương Lam Hân đang nắm cửa, không có mở cửa, mẹ và Tĩnh Hàm sao lại dậy sớm như vậy ?

“Mẹ, nuôi dưỡng Khương Lam Hân nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có công dụng rồi, Vương tổng kia đúng là đồ háo sắc, nhất định muốn phải sạch sẽ, vừa hay Khương Lam Hân lại hợp khẩu vị của hắn, không nghĩ nó đáng tiền như vậy, đáng giá tận 1000 vạn .”

” Ừ, nuôi nó đến tốt nghiệp, không phải vì ngày này sao ”

Khương Lam Hân nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con họ, tất cả mọi thứ như tối sầm lại, tin này như ập tới cô, đầu đau không sao tả nổi.

” Sau này, nếu có gặp được người giống Vương tổng, thì để Khương Lam Hân đi phục vụ bọn họ, nhất định sẽ khiến cho việc làm ăn của Khương Gia ngày càng tốt hơn, tối qua chuốc thuốc nó , nó chỉ nói là mình bị cảm, không ngờ thuốc này lại hiệu quả đến như vậy .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện