Mục Dã

Chương 54: Chung chương



Tháng tám, Hướng Nghiễm xin bệnh viện quay lại bệnh viện Đồng.

Lãnh đạo bệnh viện không muốn phê, dù sao bác sĩ Hướng cũng là thanh niên tuấn kiệt.

"Nếu không thì để anh đến đây đi, ở đây cơ hội không phải nhiều hơn sao?" Hướng Hưng Học hỏi.

Hướng Nghiễm trả lời: "Không nhiều, bình thường người ta tới đây để lấy cái hộ khẩu, em lại không muốn hộ khẩu thành phố S."

Chờ đơn được phê duyệt, học kỳ mới cũng bắt đầu rồi.

Hướng Nghiễm kết thúc công việc, đi tham gia tiệc chia tay.

Hướng Hưng Học tính thời gian, từ Đồng thành một mạch chạy đến bãi xe phía sau nhà hàng.

Anh không muốn chờ trong xe, bèn đứng ở dưới cột đèn đường đối diện cửa lớn.

Chờ đợi cũng làm cho người vui sướng.

Một chiếc lá bị gió thổi rơi xuống đầu Hướng Hưng Học, anh lấy lá cây xuống, nhìn thấy một bên lá hơi khô vàng.

Mùa thu lại đến.

Trận dằn vặt này của anh và Hướng Nghiễm, kéo dài từ mùa đông đến mùa thu, cũng may người rốt cuộc cũng trở về rồi.

Lúc Hướng Nghiễm bước ra, ánh mắt vẫn tỉnh táo rõ ràng -- dù sao tửu lượng của cậu là do quán rượu luyện ra, một nhóm bác sĩ y tá căn bản không đấu nổi cậu.

Hướng Hưng Học lại tự trách mình, còn có chút khổ sở, nhưng tâm trạng này rất nhanh tan biến.

Bởi vì Hướng Nghiễm nhìn thấy anh liền nở nụ cười, đôi mắt cong cong như trăng trên trời, ánh mắt cũng rất sáng trong.

Hướng Hưng Học nghĩ, mình nên cẩn thận mà yêu thương tiểu bảo bối này.

Bên cạnh Hướng Nghiễm có không ít nam nữ say khướt, số ít khác vẫn còn tỉnh táo, trong đó có một y tá, Hướng Hưng Học vẫn nhớ cô, Hướng Nghiễm từng nói với cô Hướng Hưng Học không bệnh.

Cô y tá này hiển nhiên cũng nhớ ra Hướng Hưng Học, buộc miệng gọi: "Anh Bách."

Gọi đến Hướng Hưng Học bối rối, ngẩn người một hồi lâu.

Anh Bách.

Anh gật đầu chào cô y tá, tay xoa xoa lưng Hướng Nghiễm, rất nhanh lại buông ra.

"Bác sĩ Hướng!" Một cô bé bỗng nhiên gọi to, cô trông rất trẻ tuổi, lớn lên cũng dễ nhìn, nhưng lúc này hình như hơi say rồi, nói cũng nói không rõ, "Hu hu hu anh đừng đi."

Hướng Nghiễm căn dặn cô y tá tỉnh táo: "Vạn Vạn, mua cho cô ấy thuốc giải rượu, ngày mai cô ấy còn phải theo chủ nhiệm Trần làm phẫu thuật. Anh đi đây."

"Bác sĩ Hướng anh về sao? Có khi cô bé còn có lời chưa nói đó."

Hướng Nghiễm liếc mắt nhìn cô bé say khướt, cười cười, sau đó hơi khom người, tầm mắt ngang mặt cô bé, "Em còn muốn nói gì nữa, anh nghe."

Cô bé thử tập trung nhìn, không thành công, lại "hu hu hu" khóc lên.

"Được rồi, bảo cô ấy tỉnh rượu thì nhắn tin cho anh." Hướng Nghiễm lấy điện thoại ra, mở phần mềm gọi xe, suy nghĩ một lúc, nói, "Để anh đưa mọi người về, anh ấy lái xe."

"Không cần đâu, bọn em ở lại ký túc xá bệnh viện, đi vài bước là tới, em đi cùng bọn họ, anh yên tâm đi."

"Được, anh đi đây. Bye bye."

Cậu lại khom người, nhìn cô bé say rượu, "Bye bye".

"Bye bye, hu hu hu, bye bye."

Cô bé kia giọng điệu như không nỡ, khiến Hướng Hưng Học thấy lạ trong lòng.

Hướng Nghiễm nói hẹn gặp lại với tất cả mọi người, sau đó cùng với Hướng Hưng Học đưa bọn họ ra bãi đậu xe.

"Lạnh không?" Hướng Hưng Học hỏi.

"Không lạnh."

"Cô bé ấy hình như thích em."

Hướng Nghiễm cười cười: "Chắc vậy."

"Bác sĩ Hướng!" Chất giọng trong trẻo của một cô gái phá tan đêm thu yên tĩnh.

Hướng Hưng Học cùng Hướng Nghiễm quay đầu lại, nhìn thấy cô bé dùng tay làm loa, "Anh còn độc thân không?"

Hướng Nghiễm liếc mắt nhìn Hướng Hưng Học, quay lại, trầm mặc đi đến bên cạnh cô bé.

"Cậu ấy không còn độc thân." Hướng Hưng Học giành nói trước, lúc này cô y tá tên Vạn Vạn như có điều gì suy nghĩ mà nhìn anh.

Nhưng Hướng Hưng Học nói tiếp, "Cậu ấy hẹn hò nhiều năm rồi, tình cảm vẫn tốt."

Vạn Vạn mỉm cười, nói, "Là như thế đúng không? Cảm tình vẫn tốt đúng không?"

Hướng Hưng Học EQ thấp hơn nữa cũng cảm nhận được Vạn Vạn ám chỉ điều gì, anh ôm vai Hướng Nghiễm, thuận tiện xoa xoa cánh tay cậu, "Rất tốt."

"Vậy chúc các anh hạnh phúc." Vạn Vạn nói.

Cô bé lại nói to: "Chúc các anh hạnh phúc! Bác sĩ Hướng phải luôn hạnh phúc! Phải luôn luôn luôn luôn luôn hu hu hu hạnh phúc!" cô bé bắt đầu điên cuồng phất tay.

"Được." Hướng Nghiễm gật đầu, "Em cũng phải hạnh phúc."

Cô bé ôm Vạn Vạn khóc hu hu.

Hướng Nghiễm quay lại Đồng thành, tiếp tục cần cù chăm chỉ trong bệnh viện.

Nhưng Hướng Hưng Học lòng vẫn suy nghĩ một chuyện.

Hướng Nghiễm trong mắt người khác, đẹp trai, mạnh mẽ, nghiêm túc làm việc, có chút xa cách nhưng lại vạn phần dịu dàng, có tiền -- những mô tả này gộp lại là trở thành loại hình lý tưởng, "mê người".

Cũng từng bị hỏi có mẫu người lý tưởng hay không.

Hướng Hưng Học ghen chết được.

Anh quyết định phải tuyên bố chủ quyền.

Anh quấn lấy Hướng Nghiễm đòi nghỉ phép năm, thừa dịp mùa thu còn chưa đi, dẫn cậu đi Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp.

Lúc đến sân bay Trung Xuyên ở Lan Châu, anh nắm chặt tay cậu bạn nhỏ.

"Em không sao." Hướng Nghiễm nói, "Qua hết rồi."

Bọn họ từ trạm xe lửa Lan Châu, ngồi chiếc xe lửa màu xanh đi huyện Tiểu Kỳ.

Xe lửa xình xịch chạy, thời gian cũng chầm chậm trôi qua.

"Anh ngồi ở đây, hút một hộp Nhuyễn Trung Hoa, nhớ em hết sức tàn nhẫn." Hướng Hưng Học chỉ vào băng ghế cũ, "Cũng không chỉ ở đây, cả đoạn đường đều nhớ em."

"Đừng hút thuốc." Hướng Nghiễm nắm tay anh.

Hướng Hưng Học nắm tay Hướng Nghiễm nhét vào túi áo, "Vậy em sau này cũng phải bớt uống rượu lại."

Anh duỗi ngón út ra, "Ngoéo tay."

"Thấy ấu trĩ không?" Hướng Nghiễm khinh bỉ chế giễu anh, dùng ngón út móc lấy ngón út của Hướng Hưng Học.

"Một trăm năm không thất hứa."

"Ừ." Cậu bạn nhỏ mỉm cười.

Hướng Hưng Học cảm thấy mình chắc chắn sống không tới 136 tuổi, đem một năm tính là năm năm, đem một trăm năm giảm còn 67 năm, anh cũng phải sống đến trăm tuổi, hình như cũng hơi khó.

Anh quyết định sẽ nỗ lực, mang theo Hướng Nghiễm cùng nhau nỗ lực, cùng nhau sống lâu trăm tuổi.

Bọn họ thuê một chiếc xe việt dã, đi thăm con gái của Ba Tháp trước.

Cô bé mới bốn, năm tháng, cả người bụ bẫm, lúc không ngủ liền gọi a a a a, rất đáng yêu.

Đêm đó Hướng Hưng Học lại xin Hướng Nghiễm sinh một đứa, Hướng Nghiễm khóc lóc mắng anh là ông già biến thái, lần thứ hai nhắc lại mình sinh không được.

Nhưng bọn họ lại không mang bao.

Làm sao bây giờ, Hướng Nghiễm chính là cưng chìu anh, Hướng Hưng Học kiêu ngạo cực kỳ.

Cỏ ở vùng quê đã hơi khô vàng, hoa cũng tàn hơn một nữa, nhưng vẫn có thể nhìn ra hoa cỏ đã từng rất tốt tươi.

"Mùa đông năm trước tuyết rơi đặc biệt nhiều, vì vậy mà đầu xuân hoa cỏ sinh sôi rất tốt." Hướng Hưng Học dắt ngựa cho Hướng Nghiễm, "Vốn dĩ nơi này không tươi tốt như vậy đâu, nhìn một vòng chỉ có mấy bụi cây, cơ bản đều là sa mạc. Hiện tại không còn chăn thả gia súc, cỏ mọc rất nhiều, cũng không có dê bò ăn. Đoán chừng chỉ mấy năm thôi, hệ sinh thái sẽ khôi phục rất tốt. Nơi này sắp bắt đầu phát triển du lịch rồi."

Ngựa là con ngựa non đỏ thẫm ngày ấy, nó lớn nhanh, hiện tại so với Hướng Hưng Học còn cao hơn.

Hướng Hưng Học vuốt vuốt bờm ngựa, "Lúc ấy đi tìm chính là nó, thằng nhóc hư."

"Nó hiện tại rất ngoan mà." Hướng Nghiễm nói.

"Từng ăn qua đau khổ đương nhiên phải ngoan rồi."

Hướng Nghiễm ngồi trên lưng ngựa nhìn chằm chằm Hướng Hưng Học, Hướng Hưng Học cảm nhận được ánh mắt cậu, quay đầu lại.

Cậu bạn nhỏ đang cười, cười đến ý tứ sâu xa.

"Anh cũng ngoan, được chưa." Hướng Hưng Học nói, "Muốn chạy một chút không?"

"Không muốn."

Hướng Hưng Học vươn mình leo lên ngồi sau lưng Hướng Nghiễm, cầm dây cương trong tay, kề sát bên tai cậu bạn nhỏ nói: "Đến cũng đến rồi, chạy một chút đi."

Con ngựa bắt đầu tăng tốc, Hướng Nghiễm lập tức căng thẳng, cứng đờ khoanh tay lại thành tư thế tự bảo vệ mình.

Cậu bạn nhỏ không biết cưỡi ngựa, ngoài miệng không nói, trong lòng lại sợ cực kì.

Hướng Hưng Học kẹp bụng ngựa, để con ngựa nhỏ chạy càng nhanh hơn.

Hướng Nghiễm nép trong lồng ngực Hướng Hưng Học, không biết là sợ hay là bị ngựa làm chấn động, toàn thân run rẩy, không thốt ra được một tiếng.

Bọn họ chạy về hướng lục địa sâu xa, hướng về núi tuyết cùng mây trắng, chạy về hướng vùng hoang dã.

Nghe khí lưu rung động.

Đem hết thảy bỏ lại phía sau.

Hướng Hưng Học ôm chặt lấy Hướng Nghiễm, kề bên tai cậu nói một tiếng "Anh ở đây."

Anh sợ âm thanh bị gió thổi đi, cách hơi xa một chút, lớn tiếng nói: "Nghiễm Nghiễm, đừng sợ, anh ở đây."

Người trong ngực bỗng nhiên mềm nhũn ra, cơ thịt toàn thân đều thả lỏng, tựa như không xương dựa vào người Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học làm bộ không phát hiện, tiếp tục lớn tiếng mà gọi: "Nghiễm Nghiễm, anh ở đây, em nghe được không?"

"Em nghe được!" Hướng Nghiễm dùng âm lượng tương tự trả lời Hướng Hưng Học, khiến màng nhĩ anh chấn động đến mức ong ong.

Hóa ra anh đang rất ầm ĩ, Hướng Hưng Học nghĩ.

"Vậy em tiếp tục nghe," Hướng Hưng Học lại nói, "Anh -- yêu -- em --"

"Anh -- Hướng Hưng Học -- yêu -- Hướng Nghiễm --"

"Anh -- vĩnh viễn -- yêu -- Nghiễm Nghiễm --"

"Em -- nghe được -- không?"

Hướng Nghiễm thở dài, mở miệng nói: "Em nghe được."

"Em -- nói -- cái -- gì --"

"Em nói -- em -- cũng -- yêu -- anh."

Hướng Hưng Học nhìn xung quanh một lượt, bọn họ đang ở giữa vùng hoang dã.

Anh ghìm dây cương, để con ngựa dừng lại, trước tiên nhảy xuống ngựa, sau đó dìu cậu bạn nhỏ xuống.

Hướng Hưng Học sờ sờ túi quần, cũng may, đồ vật không bị rơi mất.

Anh lấy nhẫn ra, nắm trong lòng bàn tay, quỳ một chân xuống đất.

"Nghiễm Nghiễm, anh trước đây từng muốn đổi tên thành Bách Uẩn Hòa, từ bỏ thân phận trong nhà, như vậy anh có thể quang minh chính đại nói anh là bạn trai em, không phải chú em. Nhưng anh lại nghĩ, hoàn cảnh trong nước như vậy, chúng ta như vậy, làm người yêu cũng không được pháp luật bảo vệ, chúng ta giữ lại quan hệ thân thích, anh có thể ký tên cho em, em cũng có thể ký tên cho anh, như vậy tốt hơn. Em nói trên thế giới có bao nhiêu người yêu nhau có thể có được loại đặc quyền này? Anh nghĩ đến việc anh là chú em liền rất vui vẻ."

"Anh nhìn em từ một cậu bạn nhỏ bé xíu lớn dần lên, từ cậu bạn nhỏ biến thành thiếu niên, tuy rằng sau đó thiếu mất một quãng thời gian, không thấy em thành niên, nhưng anh thấy được em từ trường học đi ra xã hội, từ một sinh viện đại diện cho học viện y khoa trưởng thành lên thành một bác sĩ một mình chống đỡ một phương, anh vô cùng cao hứng, cũng đặc biệt cảm động."

"Em năm nay mới 30 tuổi, chí ít còn có thể làm bác sĩ Hướng thêm ba mươi năm, trong thời gian này, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, nhìn em không ngừng tạo ra kỳ tích, nhìn em đi cùng thời đại, anh sẽ ở bên em, lúc em khổ sở sẽ làm chỗ dựa cho em, lúc em gặp khó khăn sẽ làm hậu phương kiên cường nhất của em."

"Chờ lúc em không còn làm bác sĩ nữa, lúc em về hưu, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, anh nghĩ rồi, chúng ta có thể ra ngoại thành mua một căn nhà nhỏ dựa vào núi, ở cạnh sông, lớn tuổi ngủ không được liền cùng nhau đi xem mặt trời mọc, em nếu dậy không nổi anh sẽ không gọi em, anh làm điểm tâm cho em. Chúng ta sáng sớm dắt chó đi dạo một lần, chạng vạng dắt một lần, thời gian còn lại ngồi một chỗ cùng nhau tắm nắng trò chuyện. Chúng ta còn có thể đi du lịch, giống như bây giờ, đến thảo nguyên, ngắm các phong cảnh khác nhau. Trên thế giới còn rất nhiều sông núi biển hồ, em nếu như đồng ý, chúng ta sẽ đi từng chỗ một, mãi đến khi không còn đi được nữa mới thôi."

"Trước đây anh từng nói với ba em, anh muốn chăm sóc em cả đời, anh bây giờ vẫn còn nghĩ vậy, anh muốn mỗi ngày thương em yêu em, cưng chìu em dung túng em, đem tất cả yêu thích, tất cả tình yêu đều giao cho em."

"Ba em nói anh thiếu thông minh, ông ấy nói không sai, anh rất ngốc, có lúc em không nói, anh sẽ không hiểu được suy nghĩ của em, nhưng anh đang từ từ thay đổi. Anh cảm thấy chúng ta hiện tại vô cùng hiểu nhau, phần lớn thời điểm anh đều có thể đoán được tâm tư của em, nhưng nếu sau này anh ngốc quá, mong em đừng tức giận, em cứ nói với anh, anh sẽ thay đổi."

"Nghiễm Nghiễm, em là người tốt nhất anh gặp được, anh trân trọng em, cho dù anh yêu em so với em yêu anh còn không bằng một nửa, nhưng mỗi ngày anh lại yêu em nhiều hơn, mỗi ngày em trong mắt anh lại càng đáng yêu hơn, để anh vĩnh viễn cảm thấy yêu không đủ. Hôm nay anh ở đây cầu hôn, anh cũng muốn lập một cam kết, sau này anh chỉ có một mình em, anh sẽ không nghĩ tới người khác, cũng sẽ không quay đầu lại, anh yêu em, chỉ có thể yêu một mình em, em là người đáng giá nhất đối với anh."

"Anh muốn đem tình yêu giao cho em, đem tính mạng giao cho em, đem năm tháng giao cho em, đem khổ đau cùng vui sướng, linh hồn cùng ý chí giao hết cho em, Nghiễm Nghiễm, em đồng ý không?"

Mắt Hướng Nghiễm nhòe đi, thảo nguyên hoang dã biến thành vùng biển trong mắt cậu. Cậu và Hướng Hưng Học dường như đang đắm chìm trong đó.

Cậu đeo nhẫn vào ngón áp út, lại đeo cho Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học đứng dậy, vỗ về hai má Hướng Nghiễm, hôn lên khóe mắt đầy nước mắt của cậu.

Môi chạm vào nhau, giữa răng môi đều là ngọt ngào cùng êm ái.

Hướng Nghiễm cười, hôn xong khóe miệng liền cong lên, "Bây giờ anh là người của em rồi."

Sau đó bồi thêm một câu, "Em cũng là người của anh."

Đêm đó Hướng Nghiễm đăng ảnh lên mạng xã hội, ảnh là ngón tay mình đã đeo nhẫn.

Cậu nói: "Kết hôn rồi."

Định vị ở Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp châu.

Trong danh sách bạn bè cậu vẫn không có Hướng Hưng Học, nhưng chiếc nhẫn giống như chiếu cáo thiên hạ -- cậu bây giờ là người đã có vợ.

Hướng Hưng Học tắm xong mới thấy cái ảnh kia, chụp một tấm tương tự, cũng thể hiện mình đã kết hôn.

Hoàng Đào gọi điện đến, cô bé muốn gọi video với Hướng Nghiễm.

Cậu bạn nhỏ tâm trạng rất tốt, cứ cười híp mắt, luôn nói cảm ơn với Hoàng Đào.

Hoàng Đào hiếm thấy thẹn thùng, nhưng rất nhanh không thấy gò bó nữa, vui vẻ kể với Hướng Nghiễm thầy Hướng trên hoang nguyên nói cậu tốt như thế nào.

Hướng Hưng Học ở bên cạnh vẫn gật đầu.

Sau đó điện thoại không biết cúp từ khi nào.

Bọn họ không biết từ khi nào ôm lấy nhau, hôn môi.

Không biết từ khi nào hôn đến tận giường.

Mùa thu nơi sâu xa của đại lục, bỗng nhiên văn chương trôi chảy như xuân triều.

Hướng Hưng Học sau đó viết một đoạn văn.

"Lòng người, có lẽ cũng chính là một cánh đồng hoang vu,

Từng đổ tuyết,

Hoa cỏ liền sinh sôi,

Sau đó dê bò đều kéo đến."

Anh muốn cảm ơn gió tuyết ở Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp.

- HOÀN-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện