Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 18



Chương 18:

 

“Trên người cô rất thơm, lần trước cô vẫn còn chưa có nói cho tôi biết cô dùng nước hoa nhãn hiệu nào?”

 

Lê Hương cong môi, trêu đùa __ nói: “Mạc tiên sinh, tôi đã nói rôi tôi không có dùng nước hoa, anh năm lần bảy lượt hỏi đến vấn đề này làm tôi không thể không hoài nghi anh đang để mắt tới tôi, lẽ nào… anh muốn ôm tôi?”

 

Mạc Tuân vẫn luôn cảm thấy con ngươi mắt của cô rất đẹp, nhất là bộ dáng lúc đấu võ mồm với anh, hiểu biết động lòng người, anh nheo mắt lại, áp đôi môi mỏng lên miệng băng trên trán cô, nhẹ nhàng đặt vào đó một nụ hôn: “Có đau không? Chuyện ban nãy tôi rất lấy làm tiếc, xin II: Một người đàn ông cường thế bá đạo như vậy dùng giọng nói khàn khàn nỉ non như thế nói câu “Xin lỗi” với cô, da đầu Lê Hương tê dại.

 

Tên yêu nghiệt này!

 

“Chúng ta đã huề nhau rồi, cho nên không sao, Mạc tiên sinh, trước tiên anh buông tôi ra đã.”

 

Lê Hương vươn tay ra chống đỡ lồng ngực của anh, muốn đẩy anh ra.

 

Nhưng Mạc Tuân lại không nhúc nhích, anh còn giơ tay ra .

 

năm lây khuôn mặt nhỏ nhắn của có.

 

Ngón tay thon dài dọc theo đôi má tiến vào mái tóc đen nhánh của cô, đôi môi mỏng của anh từ từ di chuyền xuống dưới… Cả người Lê Hương run lên, hoàn toàn không dám cử động, anh… anh muốn làm cái gì?

 

Cùng với sự áp sát từ từ của anh, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.

 

Lúc anh càng lúc càng đến gần, một cây ngân châm dài nhỏ của cô vừa nhanh vừa lưu loát đâm vào huyệt vị của anh.

 

Mạc Tuân nhắm chặt mắt lại, ngã bên cạnh người cô.

 

Lê Hương nhìn chiếc đèn chùm pha lê chói lọi trên đầu, mạnh mẽ nhắm chặt mắt lại, vừa rồi kẻ ngốc cũng biết là anh muốn… hôn cô.

 

Cô hỏi anh có phải là muốn hôn sao, anh không trả lời, nhưng dường như anh đã dùng hành động chứng minh điều gì đó.

 

Lê Hương nhanh chóng mở mắt ra, không được!

 

Bất luận anh có ý gì, anh với cô chẳng qua chỉ là mối quan hệ thỏa thuận hợp đồng, bây giờ cô còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể bị anh mê hoặc được.

 

Lê Hương muốn đứng dậy, nhưng một cánh tay to khỏe ôm lấy vai cô.

 

Lê Hương ngắng đầu lên, nhưng Mạc Tuân vẫn chưa có tỉnh.

 

Anh đang ngủ, chẳng qua là trong giấc mơ của anh cũng không cho phép cô rời đi.

 

Lê Hương muốn thoát khỏi anh, nhưng ngón tay anh giam giữ rất chặt, cô sợ sẽ đánh thức anh, cho nên chỉ có thể nằm xuống.

 

Sô pha trong phòng sách không lớn, hai người ngủ chung có chút chật chội, Lê Hương chỉ có thể nằm nghiêng sang một bên đề không chiếm quá nhiều diện tích.

 

Nằm được một lúc, một hồi .

 

chuông điện thoại du dương trâm bổng vang lên, có người gọi cho 6Ø.

 

Lê Hương mau chóng mò tìm điện thoại, vốn dĩ cô không muốn bắt máy, nhưng là cuộc gọi từ Lê Chắn Quốc gọi đến.

 

Là bố cô.

 

Lê Hương nằm nghiêng trong vòng tay của Mạc Tuân, nhân phím bắt máy, cô nhẹ giọng nói: “A lô, bỏ.”

 

Giọng nói trách cứ quở mắng của Lê Chán Quốc nhanh chóng truyền đến: “Lê Hương, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?

 

Vốn dĩ Vương tổng đã đồng ý cấp vốn cho Lê thị rồi, nhưng nghe nói con đắc tội với Vương tổng, Vương tổng nói rồi, cắp vốn có thê, nhưng con nhất định phải đến xin lỗi Vương tổng, nếu không sẽ không bàn nữa.”

 

“Bố, hôm nay xảy ra chuyện gì, lẽ nào Lý Ngọc Lan vẫn chưa nói với bố sao? Nếu con nói chuyện cấp vốn này dựa vào việc con gái bố ngủ với người ta mới có được, bố còn cần không?” Lê Hương hỏi vặn lại.

 

và Lê gia, Ly Ngọc Lan nghe thây Lê Hương nói như vậy, bà ta lập tức nói: “Chấn Quốc, không sai, hôm nay là em muốn đưa Lê Hương lên giường Vương tổng, nhưng bây giờ Lê thị đang có vấn đề về ngân sách tài chính, Lê Hương là con gái Lê gia, cũng nên làm ra chút chuyện gì đó „ chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện