Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 23



Chương 23:

 

Lúc Vương tổng bước qua, Lê Hương vào phòng tắm, liền khóa trái cửa lại.

 

Nhưng một giây sau, lông mi dài của cô động một cái, vì trong phòng tắm này còn có một ngườiI Trong tay có thêm một cây ngân châm, Lê Hương quay người đâm lên người người đó.

 

Lúc này một bàn tay lớn thon dài nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, trực tiếp đè cô lên tường: “Mạc phu nhân, cô nhiệt tình với tôi thật.”

 

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp khàn đặc quen tai.

 

Đồng tử Lê Hương co lại, Mạc Tuân?

 

Cô nhấc mắt, quả nhiên khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ của Mạc Tuân phóng to trong tầm mắt của cô.

 

“Sao anh lại tới vậy?” Lê Hương vô cùng kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.

 

Mạc Tuân bắt lấy cổ tay cô áp lên tường, cơ thể cao lớn tiến gần một bước, ép cơ thể mềm mại của cô vào giữa bức tường và lồng ngực mình: “Nếu tôi không tới thì trên đâu tôi mọc mũ xanh rÓi.

 

“Ý gì?” Lê Hương nhất thời không phản ứng lại được.

 

Mạc Tuân nhếch đôi mày sắc như kiếm: “Diễn với tôi? Tên Vương tổng ngoài kia là ai?”

 

Lê Hương biết anh hiểu lầm rồi, cô nhanh chóng nhỏ tiếng giải thích: “Tôi không có gì với tên Vương tổng đó, chỉ là tới xử lý chút chuyện.”

 

“Ò, xử lý chuyện cần phải lên sân khấu múa cột?”

 

“Tôi…” Lê Hương chau mày một cái: “Mạc tiên sinh, hôm nay anh nói chuyện có chút kỳ lạ, chúng ta không phải có hợp đồng hôn nhân sao? Không hỏi nhiều về chuyện tư của nhau…”

 

Một giây sau, tầm mắt tối đi, Mạc Tuân trực tiếp hôn lên môi đỏ của cô.

 

Lông mi dài của cô hoảng loạn mà động đậy mấy cái, lập tức giãy dụa; “Mạc tiên sinh, anh có chút quá đáng rồi đấy.”

 

Mạc Tuân cúi khuôn mặt anh tuân xuông, cưỡng ép bá đạo mà giam cô trong lòng mình: “Hợp đồng hôn nhân của chúng ta có phải cũng gồm việc tôi không thể hôn cô? Bây giờ tôi hôn cô, cô làm sao được tôi?”

 

Anh đây là đang giở trò vô lại sao?

 

“Mạc tiên sinh, anh buông tôi ra trước.”

 

Lê Hương dùng lực đẩy ra khỏi lồng ngực cứng chắc của anh, lúc đang giấy dụa đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc cốc”, Vương tổng kia ở bên ngoài nói: “Lê Hương, cô làm gì trong đó? Hình như tôi nghe thấy âm thanh không đúng.”

 

Lê Hương hít sâu một hơi, bị dọa cho cả người không dám động đậy: “Tôi..tôi không cẩn thận bị ngã, không sao.”

 

“Vậy cô tắm nhanh chút, tôi không đợi được nữa rồi.”

 

“Biết rồi.

 

Lê Hương vội đáp lại Vương tổng, lúc này cảm thấy đôi môi mỏng của Mạc Tuân hạ xuống trước mặt cô, sau đó dán lên… Trên môi thấy mềm một cái, anh đã hôn lên.

 

Lần trước ở trong xe, anh cũng cô tình hôn cô, chỉ là cách một lớp khăn che mặt, bây giò lại không vậy, anh thật sự hôn lên rôi.

 

Cái đầu nhỏ vốn căng thẳng của Lê Hương “rằm” một tiếng trở nên trống rỗng. Hình như cô ngửi thấy một hơi thở nam tính sạch sẽ lành lạnh trên người anh. Anh đã hút thuốc, còn có mùi thuốc nhàn nhàn vờn quanh.

 

Mạc Tuân không nhắm mắt, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp động lòng người của người con gái, chỉ thấy đồng tử của cô đột nhiên co lại, đôi mắt lấp lánh đen nhánh hốt hoảng như con nai nhỏ chạy loạn, sự thanh thuần đó không thể nào so sánh.

 

Anh lại nhớ tới lúc nãy bộ dạng múa cột trên sân khấu của cô, dáng vẻ mềm mại xinh đẹp liễu yếu đào tơ đó khiến không ít đàn ông mê mắn điên đảo, cô chính là yêu cơ họa thủy trong sách nói.

 

Quản gia hỏi, cô rốt cuộc có mê lực gì?

 

Cô gái gặp trên tàu hỏa, cô gái thay người khác gả cho anh, lúc bắt đầu anh chỉ giữ thái độ quan sát.

 

Nhưng bây giờ trong đầu chỉ toàn vẻ đẹp, thông minh, ung dung chói mắt của cô.

 

Cô còn có lúc nghịch ngợm, có lúc giảo hoạt, giống như một con hồ ly nhỏ vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện