Song Tu

Chương 16



“Ba!”

Một cái đẩy xuống, đại bổng bổng gắn kết hai người trượt khỏi hậu huyệt Chung Kỳ Nguyên.

Dị cảm khiến hai người đều hừ nhẹ ra tiếng.

Tào Phẩm khẩn trương đuổi theo, ôm lấy người từ đằng sau, cũng không quản Chung Kỳ Nguyên có đồng ý không, lần thứ hai đem thịt nhận (lưỡi đao thịt) cắm vào, miệng còn không ngừng nói “Nương tử bớt giận, đệ nghìn vạn lần không thể đi, ma khí giải không được không thể khôi phục linh khí là chuyện nhỏ, vi phu nếu như sau này không dựng, đó mới chính là đại sự khủng khiếp!”

Tên đã lên dây không thể không phát, Nguyên Nguyên nếu như chạy, tên phát không ra thế này sau này nhất định không dựng!

Chung Kỳ Nguyên không ngờ Tào Phẩm lại từ mặt sau tiến vào, “Ưm” một tiếng, thân thể mềm nhũn lại bị đặt lên phiến đá.

“Huynh… vô liêm sỉ… Ưm a…”

Tào Phẩm lần này học thông minh không dài dòng, trước cứ làm rồi nói sau!

Nước mắt lại không thể khống chế chảy xuống!

Chung Kỳ Nguyên thầm mắng trong lòng, song tu công pháp chó má này, cái của nợ kia cứ cắm vào thì nước mắt lại cuồn cuộn tuôn ra cứ như đàn bà, dọa chết người ta.

“Xem đi, ta đã nói Nguyên Nguyên đệ là quá vui mừng mà khóc mà! A, Nguyên Nguyên giỏi quá, cắn chặt quá…” Tào Phẩm thở ồ ồ, liên tục thúc thịt nhận vào.

Theo động tác của Tào Phẩm, hồ nước đánh lên người như bàn tay lớn ôn nhu vuốt ve mỗi tấc da thịt.

“A…” Chung Kỳ Nguyên chịu không nổi khoái cảm cuộn trào mãnh liệt như vậy, ngón tay vô thức bấu lấy phiến đá, cảm giác ý thức đều bay mất, “Chậm, chậm một chút… A, không nên… Không nên đụng nơi đó…”

Ngọc hành đứng thẳng thật lâu bị nam nhân một tay cầm lấy, “Ha ha, nó cũng khóc rất ghê nha!” Tào Phẩm ác liệt dùng ngón tay ma quỷ vuốt ve đoạn đầu ngọc hành, nhất là cái lỗ nho nhỏ càng là mục tiêu đùa đi bỡn lại của hắn.

Chung Kỳ Nguyên làm sao chịu được kích thích như vậy, thân thể run rẩy, kêu khóc đã muốn xuất tinh.

Tào Phẩm mới không hảo tâm đơn giản thả cho y cao trào như vậy, niệm một khẩu quyết, một cái vòng tròn bằng bạc thắt ở gốc ngọc hành, vững vàng quấn lấy ngăn cản ngọc hành xuất tinh.

Chung Kỳ Nguyên trừng to mắt, không thể tin nhìn giữa hai chân mình, “Huynh, huynh vậy mà… Ưm a… Đối ta dùng, dùng pháp thuật… A…”

“Đệ tiết quá sớm, lúc nữa sẽ không còn thể lực theo ta mất!” Tào Phẩm cũng ủy khuất, hắn vừa mới đề thương ra trận bạn lữ lại cao trào trước, bởi vậy có thể thấy sức chịu đựng của Chung Kỳ Nguyên quá kém, nếu để mặc y tùy tiện xuất tinh, y sẽ nhanh chóng chẳng còn xuất ra cái gì.

Hắn cũng không muốn bạn lữ sảng khoái xong đi vào mê man, để hắn một mình chơi trò gian thi.

“Không nên… Bỏ cái kia ra… Thật là khó chịu…” Nơi phát tiết bị đóng chặt, nhiệt lưu không thể nào bài tiết cuồn cuộn tụ tập tại tiểu phúc, cảm giác muốn bắn tinh cấp tốc dâng lên khiến y cảm thấy sắp nổ tung mất.

Thân thể đột nhiên bị cuốn lên khiến Chung Kỳ Nguyên gấp rút hét chói tai.

“Chính ra mặt đối mặt làm tương đối có cảm giác!” Tào Phẩm cảm thán. Tuy rằng sau lưng vợ yêu cũng rất đẹp rất mê người, nhưng mà khuôn mặt vợ yêu mới có lực hấp dẫn nhất.

“Cút…” Chung Kỳ Nguyên quẫn đến không dám đối mặt với Tào Phẩm, đành phải dùng giận dữ trách mắng để che giấu quẫn bách.

“Hì hì, ta cút thì ai tới thỏa mãn đệ, có đúng không?” Nói rồi, thắt lưng thúc thật mạnh, chứng minh tầm quan trọng tồn tại của hắn.

“Đê tiện… A… Sâu quá… Huynh, huynh muốn… Giết ta… A…” Nơi đến chính mình cũng không biết hóa ra lại mẫn cảm như vậy, chỉ là bị thịt nhận thúc vài cái lại có cảm giác vừa thoải mái vừa đau đớn nói không nên lời.

Chân chính dục tiên dục tử!

“Nguyên Nguyên đệ mới là muốn giết chết ta, hô hô, kẹp ta sảng muốn chết!”

“A a… Ta muốn tiết… Bỏ cái kia ra, để ta tiết… A…” Chung Kỳ Nguyên khóc thê thảm không gì sánh được, khoái cảm chồng chất lại bị vô tình chắn lại ở gốc rễ, “Ca… Ca… Van cầu huynh… A a…”

“Chờ một chút, chúng ta cùng nhau!”

“Nhanh, nhanh lên một chút… A… Ta, ta bảo huynh nhanh lên một chút… Không nên… Quá nhanh… Chậm một chút…”

Tốc độ ra vào của thịt nhận trong cơ thể so với bình thường nhanh gấp đôi, hơn nữa mỗi một lần ra vào đều vừa sâu vừa mạnh. Phần eo dưới của Chung Kỳ Nguyên đã tê dại, sắp hòa thành một thể với hồ nước rồi.

“Nương tử rốt cục muốn nhanh hay muốn chậm đây, đệ như vậy lúc bảo nhanh, lúc lại muốn chậm, ta rất khó làm!”

“Huynh…” Chung Kỳ Nguyên ngấn lệ trừng mắt, của nợ vô liêm sỉ này, biết rõ y bảo hắn nhanh kết thúc chứ không phải bảo hắn động nhanh, hắn còn cố ý giải thích sai ý tứ của y, thắt lưng động vừa nhanh vừa mạnh như mưa rền gió dữ.

Chẳng qua hiệu quả cái trừng mắt của Chung Kỳ Nguyên gần như bằng không, ngược lại dáng vẻ khả ái đưa tới chuỗi hôn môi của Tào Phẩm.

“Ưm a… Không được…”

Thân thể đã như không còn là của mình nữa, cảm giác đều tập trung tại nơi gốc rễ bị siết lại kia.

“Nguyên Nguyên, thắt lưng không nên xoay như vậy… Ta sắp bị đệ vặn gãy rồi!” Trời ạ, Nguyên Nguyên thật sự xoay quá… dâm đãng!

“Ta… Ta không có… Ưm…”

Nước mắt còn đang ào ào chảy, dù nước mắt đang chảy nhưng vẫn xoay eo lắc mông (=))~), cuối cùng sau cú va chạm thật sâu thật mạnh, xuất ra bạch dịch nóng hổi.

Mà Chung Kỳ Nguyên sau khi được Tào Phẩm giải trừ pháp thuật cũng kêu khóc bắn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện