Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 477: Đại kết cục (kết thúc)



Ban đêm, ánh trăng tròn và cao, những vì sao lung linh tỏa sáng.

Ngày mai chính là ngày đại hỉ, đêm nay, Lâm Phiên Phiên ở lại nhà họ Mạc, bởi vì, cô muốn lấy Sở Tưởng Hùng với thân phận cô hai nhà họ Mạc.

Giang Sa và Sương Sương cùng ở đó với Lâm Phiên Phiên, ba người ngủ chung trên một chiếc giường, vui vẻ nói chuyện, cho đến hai giờ đêm Giang Sa và Sương Sương không biết từ bao giờ đã ngủ thiếp đi, còn Lâm Phiên Phiên vẫn chưa ngủ, qua cánh cửa sổ cô ngắm nhìn những vì sao lung linh trên trời, rất lâu rất lâu vẫn không thể ngủ được.

Cô và Sở Tường Hùng đã trải qua quãng thời gian sáu năm, bây giờ cuối cùng cũng có thể đươm hoa kết trái, thật sự không có lời nói nào có thể diễn tả được tâm trạng lúc này của cô.

Trằn trọc không ngủ được, Lâm Phiên Phiên liền lấy điện thoại, muốn gọi điện cho Sở Tường Hùng, nhưng nhìn đồng hồ đã sắp hai giờ rồi, sợ làm anh thức giấc, đúng lúc muốn buông điện thoại xuống, bỗng một tiếng “tít” vang lên, cô nhận được một tin nhắn là của Sở Tường Hùng gửi đến, tin nhắn rất ngắn chỉ có vẻn vẹn tám chữ “Em yêu, anh đang ở dưới nhà, đợi em!”

Lâm Phiên Phiên lập tức xuống giường, mở cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy xe của Sở Tường Hùng đỗ dưới biệt thự của nhà họ Mạc, còn Sở Tường Hùng cầm điện thoại đứng trước cửa xe, anh mặc trên người bộ lễ phục chú rể, dưới ánh trăng, nhìn anh tuấn tú, quyến rũ vô cùng.

Lâm Phiên Phiên quay người nhìn Giang Sa và Sương Sương đã ngủ say, liền nhẹ nhàng mở cửa phòng, chạy xuống tầng.

“Tường Hùng, muộn như vậy sao anh còn đến đây?” Lâm Phiên Phiên hổn hển chạy về phía Sở Tường Hùng, khuôn mặt có chút đỏ.

“Đương nhiên là anh nhớ em yêu của anh rồi.” Sở Tường Hùng ôm trọn Lâm Phiên Phiên vào lòng, thấy Lâm Phiên Phiên vì vội vàng xuống gặp anh mà chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, liền đau lòng mà ôm cô ngồi vào xe, lại nói: “Đây mới đang là tháng tư nên thời tiết vẫn có chút lạnh, bây giờ lại là nửa đêm nữa, cẩn thận bị cảm đó.” Nói xong, anh liền bật máy sưởi trong xe, sau đó sưởi ấm cho đôi tay lạnh giá của Lâm Phiên Phiên.

“Người ta sợ anh phải chờ lâu mà!” Lâm Phiên Phiên vui vẻ đón nhận sự quan tâm của Sở Tường Hùng, sau đó ánh mắt dừng trên bộ lễ phục cắt may phù hợp với thân hình Sở Tường Hùng, tò mò hỏi: “Tường Hùng, nửa đêm nửa hôm anh sao anh lại mặc bộ đồ chú rể vậy?”

Sở Tường Hùng ôm Lâm Phiên Phiên vào lòng, giọng điệu có chút nũng nịu đáng thương: “Một ngày em yêu không ở bên cạnh anh thì anh không thể ngủ được, vì vậy muốn dậy để mặc thử bộ đồ chú rể này, sau đó lái xe thẳng đến đây, thật ra anh đến từ rất lâu rồi, nhưng sợ em ngủ rồi nên không gọi, tin nhắn vừa nãy gửi cho em cũng chỉ là muốn thử xem sao, thật không ngờ em yêu của anh vẫn chưa ngủ!”

Nhưng vừa nói xong, ánh mắt của Sở Tường Hùng đã bị thu hút bởi bộ ngực căng tròn của Lâm Phiên Phiên, do Lâm Phiên Phiên trong lúc này chỉ mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình, bị Sở Tường Hùng ôm như vậy, cúc áo không biết từ lúc nào đã bị nong ra, để lộ làn da trắng nõn bên trong, Sở Tường Hùng đến đây vốn chỉ muốn gặp Lâm Phiên Phiên chứ không hề có suy nghĩ nào khác, nhưng bây giờ lại lập tức nảy sinhh ý nghĩ khác, hai tay theo phản xạ mà luồn vào trong, bắt đầu du ngoạn trong đó.

“Ư... Tường Hùng, đang ở trong xe đó, không được.” Lâm Phiên Phiên nhìn Sở Tường Hùng với ánh mắt trách mắng, cô thật sự không còn quá xa lạ với ánh mắt ham muốn nóng rực này của Sở Tường Hùng.

“Có gì mà không được chứ, còn nhớ lần thứ hai của chúng ta, cũng làm ở trên xe mà.” Sở Tường Hùng đâu có chịu bỏ qua, ngón tay thoăn thoắt tháo thắt lưng trên bộ váy ngủ của Lâm Phiên Phiên, thời khắc này nhiệt độ trong xe đã nóng rực, anh không cần lo lắng Lâm Phiên Phiên sẽ bị cảm lạnh nữa rồi.

Lâm Phiên Phiên bị anh nhắc lại chuyện xấu hổ khi xưa, khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên, ngại ngùng đánh nhẹ vào ngực Sở Tường Hùng, trách móc nói: “Anh còn nói được, năm đó người ta chưa hiểu chuyện gì, nên mới để mặc cho anh muốn làm gì thì làm như vậy.”

Sở Tường Hùng ồ nhẹ một tiếng, dừng động tác ở tay, rúc đầu vào lòng cô nói: “Vậy có nghĩ là bây giờ em đã hiểu được mọi chuyện, được rồi, bây giờ đổi lại là em muốn làm gì thì làm, nào, đến đây!”Nói rồi, anh giang hai tay dựa lưng vào ghế, với biểu cảm tùy cô xử lý.

Giọng điệu của Sở Tường Hùng như thể Lâm Phiên Phiên rất kém vậy, về vấn đề này, từ trước đến nay cô luôn ngại ngùng như vậy, luôn bị Sở Tường Hùng nắm thế chủ động, nhưng bây giờ, dưới sự khiêu khích của Sở Tường Hùng, đột nhiên Lâm Phiên Phiên có suy nghĩ muốn “lật ngược thế chủ động”, hơn nữa Sở Tường Hùng lại tuấn tú soái ca như vậy mà không tận hưởng, không chà đạp thì đúng là có lỗi với bản thân!

Vậy là, nghĩ sao làm vậy, Lâm Phiên Phiên liền lật người ngồi trên đùi Sở Tường Hùng, khuôn mặt với biểu cảm như một con sói xám lớn: “Đến thì đến, hãy xem em ăn sạch anh như thế nào...”

“Wow, anh sợ quá!” Sở Tường Hùng miệng nói sợ hãi kêu lên, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự thích thú.

Trong một khoảng thời gian, với một màn đấu không biết ai là sói xám ai là thỏ con, cứ ngọt ngào như vậy mà bắt đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện