Trùng Sinh Thành Tiên Tôn Đích Chưởng Trung Thu

Chương 19



Phù Ngọc Thu nói là làm ngay, chạy về sớm đợi tiên tôn gọi mình đến hót.

Trời vừa sáng, đại điện Cửu Trọng Thiên im ắng không một tiếng động.

Vẫn chưa thấy tiên tôn gọi y vào hát.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu chỉ hận không thể chạy đến vỗ cánh đập cửa đại điện Cửu Trọng Thiên, nhưng nghĩ đến tính khí thất thường của Diêm La sống điên khùng thì lại thôi.

Mạng chim quan trọng hơn.

Y ủ rũ gục đầu uống nước trên bệ ngọc ở thiên điện, chẳng biết có phải vì đêm qua vật lộn với tuyết tằm hay không mà y chỉ thấy toàn thân mệt rã rời.

Chim trắng phá vỏ là điềm lành, cũng như U Thảo giáng linh là sinh vật trời ban, chỉ cần hấp thu linh lực trời đất chứ không cần ăn.

Phù Ngọc Thu nằm nửa ngày vẫn chẳng khá hơn, cứ như nuốt phải cục than cháy làm lục phủ ngũ tạng cực kỳ khó chịu.

Y ỉu xìu nằm cả ngày, thấy màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa mới lồm cồm bò dậy định tới chơi với Phượng Hoàng.

Nhìn ra cửa sổ khắc hoa, trăng đêm nay vẫn chưa tròn hẳn, ánh sáng nhạt nhòa rọi xuống như tuyết.

Phù Ngọc Thu đang định lê chân ra ngoài thì Vân Thu đi vào bưng y lên:

"Tôn thượng gọi ngươi vào "thị tẩm" kìa."

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu suýt bị hai chữ "thị tẩm" này làm mắt trợn ngược ra sau đầu, nhưng lại nghĩ: "Thị tẩm thì thị tẩm, thừa dịp Diêm La sống ngủ mình thử tìm truyền thừa Phượng Hoàng xem sao."

Phù Ngọc Thu vui vẻ để mặc Vân Thu đem mình tới tẩm điện của tiên tôn.

Trong tẩm điện vang lên tiếng đàn hạc du dương ———Tiên tôn lại đang chơi đàn.

Đấng chí tôn vô thượng kia tuy có thân phận tôn quý nhưng khí chất vô cùng ôn hòa, hắn khoác áo bào trắng như tuyết có hình Phượng Hoàng dệt chìm, vạt áo thêu hình mây xếp nếp dưới chân, đầu hơi ngẩng lên, một lọn tóc đen xõa xuống vai.

Tiên tôn thấy chim trắng có vẻ không thích nghe đàn hạc mà trợn trắng mắt thì cũng chẳng tức giận mà thậm chí còn cười.

Hắn ngừng đàn rồi đón lấy chim trắng lông xù, năm ngón tay khép lại ước lượng rồi hỏi: "Sao gầy thế?"

Phù Ngọc Thu: "......"

Vân Thu: "???"

Vân Thu cũng sắp trợn trắng mắt: "Tôn thượng, chim trắng......"

Con chim trắng này béo núc ních như quả bóng chứ gầy cái nỗi gì?

Tiên tôn liếc hắn.

Vân Thu lập tức sửa giọng: "Vâng, đúng là tiểu điện hạ gầy đi rồi ạ, mấy ngày nay y chỉ uống nước chứ chẳng ăn gì cả."

Phù Ngọc Thu: "......"

Tiên tôn thản nhiên nói: "Tìm đồ ăn đi."

Vân Thu oán thầm trong lòng nhưng vẫn tận tụy gật đầu vâng dạ.

Phù Ngọc Thu vội vàng kêu: "Đừng lấy sâu nha——"

Vân Thu không hiểu y chíp cái gì nhưng vẫn cắm cúi đi thẳng.

Tiên tôn trầm ngâm nhìn chim trắng: "Đem quả Xuân Quy tới đây."

Vân Thu lảo đảo suýt ngã, kinh ngạc hỏi: "Quả Xuân Quy?!"

Quả Xuân Quy và cỏ Kim Quang đều là linh dược chữa thương cứu mạng tiên tôn!

Tiên tôn phớt lờ hắn rồi vén rèm mây ôm chim trắng lên giường.

Vân Thu đau lòng dậm chân nhưng lại không thể xen vào quyết định của tiên tôn nên đành miễn cưỡng rời đi.

Phù Ngọc Thu không biết "quả Xuân Quy" là linh đan diệu dược gì, y đang đứng trên gối mây nhìn trái ngó phải suy tư xem truyền thừa Phượng Hoàng có thể cất ở đâu.

"Vật quý thế này......" Phù Ngọc Thu liếc mắt thầm mắng mình ngốc, "Diêm La sống sao có thể đặt ở nơi dễ thấy được, nhất định phải cất ở nơi kín đáo rồi."

Nghĩ xong ánh mắt Phù Ngọc Thu chợt rơi vào giá nến trên bàn nhỏ cạnh giường.

Giá nến hình Phượng Hoàng kia không có nến mà chỉ có một chiếc lông vũ màu đỏ vàng bay lơ lửng phía trên tỏa ra ánh sáng.

Phù Ngọc Thu: "???"

Đó là...... truyền thừa Phượng Hoàng?

Diêm La sống đem nó làm đèn sao?!

Phù Ngọc Thu suýt ngạt thở, ngao ngán lườm tiên tôn đang cởi áo choàng.

"Đúng là đồ phá của mà." Y nghĩ thầm.

Giây lát sau Vân Thu đem quả Xuân Quy tới cung kính dâng lên cho tiên tôn bằng cả hai tay.

Tiên tôn chẳng buồn quan tâm quả này quý đến mức nào mà tiện tay ném cho Phù Ngọc Thu: "Ăn đi."

Toàn thân Phù Ngọc Thu vẫn đang khó chịu, thấy quả mọng thì hơi do dự rồi mổ thử một miếng.

Trái cây vào miệng tan thành một dòng linh lực ngọt ngào lan khắp toàn thân xua tan cảm giác bứt rứt trong người.

Phù Ngọc Thu cũng chẳng khách sáo với Diêm La sống—— Dù sao đã hót cho hắn nghe nhiều như vậy, không cho truyền thừa Phượng Hoàng thì thôi, ăn quả này có đáng là gì.

Nghĩ vậy Phù Ngọc Thu vui vẻ bắt đầu ăn.

Tiên tôn chống đầu mỉm cười ngắm chim trắng ăn quả trên chiếc giường không nhuốm bụi trần của mình.

Phù Ngọc Thu gặm hết rất nhanh, chỉ chừa lại một cái hạt.

Đám mây bay tới lau sạch nước quả dính trên gối.

Bộ lông Phù Ngọc Thu dính đầy nước quả màu hồng, theo bản năng muốn vẫy cánh phủi đi nhưng vừa giơ cánh vỗ nhẹ thì lại làm lông cánh bẩn theo.

Tiên tôn nhìn y với vẻ thích thú.

Khi một đám mây bay tới định lau mặt giùm Phù Ngọc Thu thì hắn hơi nheo mắt làm đám mây lập tức tan đi.

Phù Ngọc Thu vẫn đang vỗ cánh, rốt cuộc tiên tôn cũng đưa tay ra tỉ mỉ lau sạch nước trên lông chim trắng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.

Một quả Xuân Quy vào bụng làm Phù Ngọc Thu dễ chịu hơn đôi chút.

Y cũng chẳng chú ý đến ánh mắt Diêm La sống mà lười biếng rúc vào gối mây, híp mắt phát ra tiếng hừ hừ sảng khoái.

Tiên tôn nhíu mày chọc nhẹ túm lông đỏ trên trán y: "Ngủ à?"

Tác dụng của quả Xuân Quy quá kỳ diệu làm toàn thân Phù Ngọc Thu như được tắm nắng, tứ chi tan thành nước không muốn nhúc nhích.

Y mơ màng lẩm bẩm một tiếng rồi duỗi chân gạt ngón tay tiên tôn ra, chíp chíp hai tiếng: "Buồn ngủ."

Giọng chim trắng mềm mại nũng nịu hệt như lông tơ phất qua tai.

Phù Ngọc Thu nằm chổng vó, hai chân chim thỉnh thoảng cựa quậy, chẳng bao lâu sau đã ngủ say sưa.

Tiên tôn: "......"

Tiên tôn nhìn truyền thừa Phượng Hoàng trên bàn nhỏ cạnh giường, trầm mặc hồi lâu mới lặng lẽ thở dài.

***

Điện Minh Cừ.

Tư tôn Uyên Sồ Minh Nam đang ngồi giữa tẩm điện xa hoa, trước mặt là bảy tấm gương nước.

Minh Nam đưa tay về phía một tấm gương rồi kết ấn.

Đúng lúc này một con hạc giấy màu đỏ đáp xuống.

Hạc giấy lập tức biến thành một tờ giấy, trên đó ghi mấy chữ:

"Giết chim trắng cướp Thủy Liên Thanh"

Là thư của Phượng Bắc Hà.

Minh Nam nhìn thoáng qua rồi tiếp tục làm phép trên gương.

Tộc Uyên Sồ có hai bí thuật, một là "Khô Vinh" để hai người đồng sinh cộng tử.

Hai là có thể tiên đoán tương lai hoặc ít hoặc nhiều.

Năm xưa thiếu tộc chủ Uyên Sồ là bậc kỳ tài được ca tụng vì thuật tiên đoán của người khác chỉ thấy trước được mấy tháng hoặc mấy năm, nhưng tộc chủ Uyên Sồ lại có thể nhìn thấy mấy chục năm hay thậm chí là mấy trăm năm sau.

Nhưng đôi mắt được thiên đạo ban ơn này lại chết oan uổng vì cứu tiên tôn.

Còn Minh Nam, đệ đệ của thiếu tộc chủ Uyên Sồ lại bất tài, dù có vận hết linh lực toàn thân cũng chỉ thấy trước được mấy ngày, hết sức vô dụng.

Chính vì điều này cộng thêm cái bóng quá lớn của thiếu tộc chủ Uyên Sồ nên Minh Nam mới bị mọi người gọi đùa là "mỹ nhân phế vật".

Bàn tay thi thuật của Minh Nam càng lúc càng run, thái dương lấm tấm mồ hôi.

Sau đó mặt gương như hồ nước bị ném một hòn đá gợn sóng lăn tăn rồi càng lúc càng mạnh, tấm gương cũng không ngừng rung rinh như sắp nổ tung.

Linh lực trong người Minh Nam gần như cạn kiệt, y nghiến chặt răng phóng một luồng linh lực về phía gương nước.

"Ầm" một tiếng, linh lực nổ tung.

Minh Nam kiệt quệ nằm gục xuống bàn rồi khó nhọc ngẩng đầu nhìn gương nước.

Cuối cùng mặt gương lăn tăn gợn sóng cũng hiện ra hình ảnh.

Đêm trăng tròn.

Ngoài đại điện Cửu Trọng Thiên, một con chim trắng nhảy qua cửa sổ.

Nó lăn lông lốc mấy vòng, ánh mắt đờ đẫn hồi lâu mới định thần lại.

Con chim trắng có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giữ vững tinh thần, nhìn quanh thấy không có ai mới vội vàng ngậm một chiếc lông vũ chạy vụt đi.

Minh Nam nhíu chặt mày.

Lông vũ kia...... chính là truyền thừa Phượng Hoàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện