Trường Ninh Tướng Quân

Chương 25



heo luật xử lý là được

Mấy ngày sau, một tin tức truyền ra.

Hiền vương Vương phi xưa nay yêu mến Ôn Loan con gái Thái phó Ôn Tiết quá cố, thừa dịp mùng tám tháng này mừng thọ thần, chuyện hỉ thành đôi, nhận nàng làm con gái nuôi.

Không chỉ thế, còn một tin vui khác. Đó chính là hôn sự của Ôn Loan.

Nghe nói mấy năm trước, lúc nàng còn giữ đạo hiếu, Ôn gia và Chu gia Nội sử thượng sĩ đã hướng về nhau, giờ chuẩn bị đầy đủ, chính thức hỏi cưới, Lão Vương phi tiện thể làm chủ hôn, hai nhà chính thức kết thân, thời gian cũng định, rèn sắt khi còn nóng, ngay ba tháng sau.

Lần này, rốt cuộc không ai dám ở sau lưng xào xáo về Ôn gia, xe ngựa trước cửa Ôn gia trước kia thưa thớt cũng náo nhiệt trở lại. Còn ngày thọ Hiền vương Lão Vương phi, là chuyện đại sự các quý phụ thành Trường An gần đây chú ý nhất.

Sở dĩ khiến người chú ý, một là sắp xếp vì địa vị của Hiền vương Lão Vương phi, nghe nói đến chừng đó đương kim Thiếu đế cũng sẽ tự mình xuất cung qua phủ chúc thọ, vinh dự ấy là số một trong thành Trường An.

Một nguyên nhân khác, là nghe nói vị nữ tướng quân Nhiếp Chính vương phi từng từ chối hết mọi qua lại xã giao kia, cùng ngày cũng sẽ qua chúc thọ Lão Vương phi. Đây là đương nhiên.

Bây giờ ngoài đám tiểu dân trên phố vô tri vô giác, nhóm quý phụ thành Trường An không ai dám nhắc đến tin đồn về nữ tướng quân xưa kia. Đều là chuyện xưa xửa rồi, nên lật qua. Câu chuyện nóng nhất liên quan tới nữ tướng quân chính là ngay sau hôm tân hôn, ngài ấy vào cung yết kiến Đôn Ý Thái hoàng Thái phi, cho Nam Khang đại trưởng công chúa một màn phủ đầu trước chúng. Chuyện xôn xao này, ai nấy đều biết.

Đại trưởng công chúa đương nhiên có địa vị tôn quý mặt mũi cực kỳ lớn, nhưng trong thành Trường An đúng là không ưa bà cũng nhiều. Qua nhiều năm, cuối cùng nhìn thấy bà bị mất mặt, còn không bằng mặt trời mọc từ hướng tây. Không chỉ thế, còn có một chuyện, ngài ấy chẳng những tính cách mạnh mẽ hung hãn, bề ngoài còn xinh đẹp, bóp Nhiếp Chính Vương trong lòng bàn tay, Nhiếp Chính Vương đối với ngài ấy khúm núm, ngoan ngoãn.

Tin đồn bay đầy trời, lòng hiếu kỳ cả đám đối với nữ tướng quân Vương phi càng thêm hừng hực, ai cũng muốn có dịp ngó người gần một chút.

Ngày mùng tám vô số người mong đợi, rốt cục đã đến.

Sáng sơm, Nhiếp Chính Vương Thúc Thận Huy còn ở trong hoàng cung. Buổi sáng y vẫn xử lý việc cùng người, buổi chiều sẽ quay về cùng Vương phi đi Hiền Vương phủ chúc thọ.

Bận rộn cả buổi, trong tay còn lại một chuyện cuối cùng. Đại Lý Tự đem hình án thẩm kết của một nhóm tử hình gần đây trình báo Hình bộ, Hình bộ duyệt lại, lại báo bên Trung Thư. Bởi liên lụy tử hình mạng người, liên can trọng đại, như thường lệ, bước cuối cùng là đưa ra Hoàng đế phê chuẩn.

Hiện giờ Nhiếp Chính Vương nhiếp chính, dĩ nhiên là đưa cho y. Trung Thư lệnh Phương Thanh trình hồ sơ lên xong lùi sang một bên chờ, chuẩn bị chờ hỏi.

Thúc Thận Huy đưa hồ sơ qua Thiếu đế, dạy cậu cẩn thận duyệt lại. Thúc Tiển lại một lòng nghĩ đến chuyện hôm nay xuất cung, bên ngoài chim hót hoa nở, ánh nắng tươi sáng, mông cậu lại như đóng đinh trên ghế nửa ngày, sớm ngồi không yên, đâu còn tâm tư lên chuyện này, chỉ không dám biểu lộ quá mức, nhận lấy, qua loa ngó mấy lần, đang muốn quăng đại, bỗng “Ồ” lên, hứng thú, nhìn kỹ một lúc, nở nụ cười hắc hắc.

Thấy Thúc Thận Huy lia mắt đến, cậu đẩy hồ sơ trong tay qua: “Tam hoàng thúc mau xem, hòa thượng Hộ Quốc tự thông dâm! Lần trước thọ thần của mẫu hậu đi chùa, ta thấy trong đó hòa thượng ai nấy hiền lành, sao cũng lục căn không tịnh, làm ra chuyện như thế!”

Thúc Thận Huy nhận lấy, xem mấy lần.

Tình tiết vụ án nói là một hòa thượng Hộ Quốc tự cùng một phụ nữ đàng hoàng thông dâm. Theo lời khai, hòa thượng âm long dị cự, đằng gái quyết một lòng muốn làm vợ chồng lâu dài, đã độc chết người chồng, cả hai đều bị phán quyết tử hình. Nhưng hòa thượng kêu oan, thưa mình chỉ thông dâm, chưa hề xúi giục giết người. Án tình bị đình trệ một lần, sau lại tra ra, thì ra không chỉ một phụ nữ này, mấy năm nay hòa thượng từng có quan hệ thông dâm nhiều hơn mười bà, trong đó không ít phu nhân có mặt mũi ở Trường An, đa số là người cấp dưỡng cho chùa. Bởi hòa thượng này tinh thông kỳ kỹ, làm đông đảo các bà sùng bái hắn không thôi, xưng là Phật sống, tự cống hiến lượng lớn tài vật cấp cho hòa thượng này tiêu xài.

“Trung Thư Lệnh, hòa thượng này giờ đang ở đâu thế? Trẫm đi ngó một chút, rốt cuộc có pháp gì lợi hại vậy?” Thiếu đế nhìn chằm chằm vào một đoạn miêu tả “âm long dị cự” kia trong hồ sơ, ngẩng lên, tràn đầy phấn khởi hỏi Phương Thanh.

Mặt Phương Thanh lộ vẻ khó xử, hàm hàm hồ hồ nói câu bắt giam đợi trảm, liền ngó Nhiếp Chính Vương, bổ sung: “Qua xét duyệt, Tam ti cho rằng bại hoại phong tục, ảnh hưởng cực ác liệt, vì mắt thấy tai nghe, cuối cùng cũng phán tử hình, lại thêm một bậc tội, nên chém ngang lưng. Án này phải chăng phán quá nặng, xin bệ hạ và Nhiếp Chính Vương duyệt lại.”

Phương Thanh nói xong, đã thấy ngài cầm hồ sơ trong tay, ánh mắt như tập trung, ngẩn ra nghĩ ngợi điều gì, liền ho một tiếng nhắc nhở.

Không biết vì sao, Thúc Thận Huy vừa nhìn thấy vụ án này, lập tức từ hòa thượng này liên tưởng đến một hòa thượng khác, trong lòng nhịn không được cực kỳ ghét bỏ, bị một tiếng khụ của Trung Thư Lệnh gọi tỉnh táo lại, quay đầu, thấy Thiếu đế đầy vẻ hiếu kì không thôi, liền ném hồ sơ thụ lý xuống, lạnh lùng nói: “Yêu tăng như thế, vào phật môn, không ngoan ngoãn niệm kinh, làm bẩn nơi tịnh địa, tai họa nhà lành, ảnh hưởng rất không tốt, về thân phận mà nói càng là đáng hận! Chiếu luật lệ xử lý là được, Tam ti phán quyết không sai.”

Thiếu đế trộm thè lưỡi, lập tức bỏ đi suy nghĩ muốn đi mở mắt.

Thật ra trong đám án phạt tử hình đều là đại tội phạm đến nhân mạng, không ít cùng hung cực ác, chưa xét đến sức ảnh hưởng của đồn đãi, so ra, tội ác của hòa thượng này xem như còn nhẹ, chí ít nhìn cung khai, các bà đều là cam tâm tình nguyện. Cũng không biết sao Tam hoàng thúc lại đặc biệt chán ghét tên hòa thượng này, ngôn từ nghiêm khắc.

“Vâng, Nhiếp Chính Vương nói cực phải.” Phương Thanh đáp.

“Bệ hạ, cũng không còn lại nhiều, xem kỹ xong, bệ hạ có thể chuẩn bị xuất cung, đi chúc thọ Hiền vương phi.” Thúc Thận Huy nhắc nhở Thiếu đế.

Thúc Tiển ừ đáp, lại lên tinh thần duyệt tấu quyển, toàn bộ xem xong, đóng ấn giám, trả lại cho Trung Thư Lệnh, công chuyện sáng nay, rốt cục hoàn thành xong.

“Tam hoàng thúc, ta chuẩn bị đi!”

Phương Thanh vừa đi, Thúc Tiển vụt đứng lên, thấy y gật đầu, co cẳng ra ngự thư phòng, đi cực nhanh.

Thúc Thận Huy về Văn Lâm các thu dọn đồ đạc, ngạc nhiên thấy Trần Luân ở đó đợi mình.

Người anh ta cưới là con gái út của Hiền vương Vĩnh Thái công chúa, hôm nay là ngày thọ Hiền vương Lão Vương phi, thân là con rể dĩ nhiên muốn ra chút lực, Thúc Thận Huy liền thả anh ta về sớm, thấy anh giờ này còn ở đây, bèn hỏi chuyện gì.

Trần Luân chào y xong, mặt lộ vẻ khó xử, như có chuyện khó mở lời.

Thúc Thận Huy với anh ta quen biết nhiều năm, lúc niên thiếu gần gũi đến mức ngủ cùng giường tắm cùng ao gọi nhau bằng tên chữ, mấy năm này dù quan hệ địa vị mà Trần Luân cẩn thủ lễ tiết, giữa hai người không còn thời niên thiếu tùy ý, nhưng quan hệ vẫn còn, sao Thúc Thận Huy không nhìn ra anh ta có chuyện, bèn cho mọi người lùi xuống.

“Tử Tĩnh, cậu có chuyện gì cứ việc nói, trước mặt không có ai cả.” Thúc Thận Huy cười nói.

Lúc này Trần Luân mới nói ý đồ đến đây. Rằng quãng thời gian trước vì việc công quá bận rộn, anh ta thường xuyên không về ngủ đêm, trực tiếp ngủ ở nha môn, kết quả công chúa hiểu lầm, cho là anh ta có đàn bà bên ngoài, đại náo một trận với chồng.

Mặt anh ta lộ vẻ xấu hổ, “Trách ta thực sự vô năng, Vĩnh Thái còn muốn bá đạo hơn cả cọp cái, nói đông không cho ta tây, ngày thường ta đã để nàng chèn ép khắp chốn rồi, giờ nàng còn ồn ào quậy một trận, ta không thể làm gì hơn là nhận lỗi, vất vả lắm cuối cùng mới dỗ xong, ta muốn thừa dịp này, đưa nàng ấy đi Ôn tuyền dịch vài hôm, chuyện nha môn ta cũng sắp xếp xong xuôi, mới đến chỗ ngài xin nghỉ mấy ngày…”

Thúc Thận Huy rất kinh ngạc, đường tỷ* Vĩnh Thái công chúa là con gái vợ chồng Hiền vương có được ở tuổi đã trung niên, nên có phần nuông chiều, song bình thường cũng chỉ hoạt bát hơn các cô gái bình thường vài phần, tuyệt đối không ngờ đóng cửa lại hung hãn thế. Y nhìn người bạn tốt của mình bên ngoài cũng là oai phong đầy mình người người kính trọng, chợt phát hiện thái dương anh ta có dấu như vết móng tay cào còn chưa mờ, hẳn là Vĩnh Thái công chúa để lại.

(*) chỗ này lúc đầu tác giả viết là em họ (lấy bạn của Thúc) sau đó đổi là chị họ Thúc, nên nguyên gốc còn chỗ sai sót, mình chỉnh luôn.

Vốn tưởng mỗi mình mình vô dụng nhất, nào ngờ, Trần Luân cũng chẳng tốt hơn là bao.

Gặp cùng cảnh ngộ, Thúc Thận Huy bỗng thấy tâm tình thật tốt, nín cười, gật đầu: “Được, chuyện nhà làm trọng, không đắc tội cọp mẹ được. Cho phép anh nghỉ ba hôm!”

Trần Luân đầy mừng rỡ, tạ ơn luôn miệng.

“Vĩnh Thái điêu ngoa thế, anh dỗ thế nào? Tặng mấy món đồ phụ nữ thích hả?” Thúc Thận Huy bỗng nảy ý, thuận miệng hỏi.

Trần Luân không nói. Thúc Thận Huy cười nói, “Sao hả, đến cùng tặng bảo bối gì hả? Không thể nói à?”

Trần Luân ho khan, “Cũng không có gì, thì đóng cửa ở nhà, ở bên nàng ấy thêm chút…”

Thúc Thận Huy thoạt đầu chưa thông, chợt thấy mặt anh ta ẩn hiện vẻ đắc ý, quen biết nhiều năm, lập tức hiểu luôn, chỉ anh ta ha ha, “Trách ta, ngày thường bắt anh làm quá nhiều chuyện. Công chúa thấy ta e là muốn chửi.”

Trần Luân vội nói, “Nàng dám? Chuyện lông gà vỏ tỏi vợ chồng ta thật để Nhiếp Chính Vương chê cười rồi.”

Thúc Thận Huy thu trò đùa, hỏi muốn đi chỗ suối nóng nào, biết anh ta định đi một biệt viện của Trần gia bèn nói, “Anh đưa công chúa đi Tiên Tuyền cung được đấy.”

Tiên Tuyền cung là tòa ngự uyển năm đó Võ Đế ban thưởng mẫu phi y, trong có một dải suối nước nóng, số một xung quanh Trường An, vườn ngự uyển bám suối nước nóng mà lên cao, đình đài lầu các, giống như tiên cảnh.

Vĩnh Thái công chúa vốn muốn đi nơi đó, bảo sẽ tự mình đi hỏi ông anh Nhiếp Chính Vương, Trần Luân lại sợ đi quá giới hạn mời sủng, chết sống chặn không cho nàng đến, nghe Nhiếp Chính Vương lên tiếng vậy, đương nhiên mừng rỡ nhưng còn chần chừ chưa dám nhận, “Vụ này e là không ổn…”

Thúc Thận Huy nói, “Có gì không ổn. Đằng nào cũng bỏ không, các người cứ tới ở đi.”

Trần Luân cũng không khách khí, chắp tay tạ ơn.

Thúc Thận Huy thu dọn một chút, thấy thời gian cũng không còn nhiều bèn đi cùng anh ta ra cung, lúc ngang qua gần Thái y viện, Thái y lệnh và mấy y quan đang từ đối diện đi tới, nhìn thấy hai người bước lên hành lễ, sau đó chia tay, tiếp tục đi đường mình.

Trần Luân đã trễ, vội vã xuất cung, càng đi càng nhanh, thấy y càng đi càng chậm, dần dần bị rớt lại phía sau, bèn chậm lại, thấy y ngừng lại, “Tử Tĩnh, hay anh đi trước, ta chợt nhớ có chuyện còn chưa xử lý, ta quay về làm tí, rồi hồi phủ đón Vương phi. “

Đương nhiên Trần Luân chẳng hỏi chuyện gì, lập tức gật đầu: “Được, đêm gặp. Thần đi trước, điện hạ đi từ từ.”

Thúc Thận Huy đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Trần Luân vội vàng rời đi, quay lại, nhìn hướng Thái y viện, bước vào.

Thái y lệnh đang dẫn chúng y quan ai bận việc nấy, thấy y tới, đều đến bái kiến.

“Ta không có việc gì, chỉ là định sau này rảnh rỗi, biên soạn một bộ sách tổng hợp các loại thuốc, vừa vặn giờ đang rảnh, đến tra sách thuốc.”

Xưa kia Nhiếp Chính Vương có rất nhiều sở thích, ngài thích thư pháp, thủ công vàng đá triện khắc, giờ đột phát ý tưởng muốn biên soạn sách thuốc đương nhiên là chuyện tốt. Thái y lệnh tự mình dẫn y vào Tàng thư thất, bảo toàn bộ sách thuốc đều phân loại cất trữ, đại phương khoa*, tiểu phương khoa*, phụ nhân khoa, dưỡng sinh các loại, không thiếu chỗ nào. Ngài muốn gì cứ theo loại mà tra là được. (*: phân loại theo Trung y cổ đại)

Nhiếp Chính Vương bảo Thái y lệnh cứ đi làm việc mình, không cần theo cùng, một mình ở trong Tàng thư thất chừng nửa canh giờ, lúc đi ra, nhẹ chân, trực tiếp ra cửa cung, về phủ Nhiếp Chính Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện